Sau vài nghìn năm của sự bại hoại, con người đã trở nên tê liệt và đần độn, một con quỷ chống đối Đức Chúa Trời, đến mức mà sự dấy nghịch của con người đối với Đức Chúa Trời đã được ghi lại trong những quyển sách lịch sử, và thậm chí chính con người cũng không thể kể hếtvề hành vi dấy nghịch của mình - bởi vì con người đã bị Sa-tan làm cho bại hoại sâu sắc, và bị Sa-tan làm cho lầm đường lạc lối mà không biết phải làm gì. Ngay cả ngày nay, con người vẫn còn phản bội Đức Chúa Trời: Khi con người nhìn thấy Chúa, họ phản bội Ngài, và khi họ không thể nhìn thấy Chúa, họ cũng phản bội Ngài như thế. Thậm chí có những người, sau khi chứng kiến những sự rủa sả của Đức Chúa Trời và sự thạnh nộ của Đức Chúa Trời, vẫn phản bội Ngài. Và vì thế Ta phán rằng ý thức của con người đã đánh mất chức năng ban đầu của nó, và rằng lương tâm của con người cũng đã đánh mất chức năng ban đầu của nó. Con người mà Ta nhìn thấy chính là một con thú đội lốt người, hắn là một con rắn độc, và cho dù hắn có cố gắng tỏ ra đáng thương trước mắt Ta thế nào đi nữa, Ta sẽ không bao giờ thương xót hắn, bởi vì con người không nắm bắt được sự khác biệt giữa trắng và đen, sự khác biệt giữa lẽ thật và không phải lẽ thật. Ý thức của con người quá bị tê liệt, nhưng họ vẫn ao ước có được các phước lành; nhân tính của họ quá thấp hèn, nhưng họ vẫn ao ước sở hữu quyền tối thượng của một vị vua. Với ý thức như thế, họ có thể làm vua của ai? Với một nhân tính như thế thì làm sao họ có thể ngồi trên đỉnh ngai vàng? Con người thực sự không biết hổ thẹn! Họ là những kẻ đê tiện kiêu ngạo! Đối với những ai trong các ngươi ao ước có được các phước lành, Ta đề nghị các ngươi trước tiên hãy tìm một cái gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu xấu xa của chính các ngươi - ngươi có những gì cần có để làm một vị vua hay không? Ngươi có gương mặt của một người có thể có được các phước lành không? Chưa có chút thay đổi nào trong tâm tính của ngươi và ngươi chưa đưa được bất kỳ lẽ thật nào vào thực hành, nhưng ngươi vẫn ao ước có một ngày mai tuyệt vời. Ngươi đang ảo tưởng về bản thân mình! Được sinh ra trong một vùng đất bẩn thỉu như thế, con người đã bị xã hội hủy hoại nghiêm trọng, họ bị ảnh hưởng bởi những đạo đức phong kiến, và họ đã được dạy dỗ tại “các viện caohọc.” Những suy nghĩ lạc hậu, đạo đức tha hóa, quan điểm sống thấp kém, triết lý sống hèn hạ, sự tồn tại hoàn toàn vô giá trị, lối sống và tập quán suy đồi - tất cả những điều này đã xâm nhập nghiêm trọng vào lòng con người, hủy hoại và tấn công nghiêm trọng lương tâm của họ. Kết quả là, con người càng xa cách Đức Chúa Trời, và càng chống đối Đức Chúa Trời. Tâm tính của con người dần dần trở nên xấu xa hơn, và không có một ai sẽ sẵn lòng từ bỏ bất cứ điều gì vì Chúa, không một ai sẽ sẵn lòng vâng lời Chúa, hơn nữa, cũng không một ai sẽ sẵn lòng tìm kiếm sự xuất hiện của Chúa. Thay vào đó, dưới lãnh thổ của Sa-tan, con người không làm gì ngoài việc theo đuổi thú vui, đắm mình trong sự bại hoại của xác thịt trong vùng đất bùn lầy. Ngay cả khi họ nghe về lẽ thật, thì những ai sống trong bóng tối cũng không có ý tưởng đưa nó vào thực hành, họ cũng không có xu hướng tìm kiếm Đức Chúa Trời cho dù họ đã thấy sự xuất hiện của Ngài. Làm sao một nhân loại bại hoại như thế lại có thể có bất kỳ cơ hội được cứu rỗi nào? Làm sao một nhân loại suy đồi như thế có thể sống trong sự sáng?
Tâm tính của con người nên được thay đổi bắt đầu từ sự hiểu biết về thực chất của họ và qua những thay đổi trong suy nghĩ, bản chất, và tầm nhìn trí tuệ của họ - qua những thay đổi cơ bản. Chỉ bằng cách này thì mới đạt được những thay đổi thực sự trong tâm tính của con người. Tâm tính bại hoại của con người bắt nguồn từ việc bị Sa-tan đầu độc và giày đạp, từ sự tổn hại nghiêm trọng mà Sa-tan đã giáng trên suy nghĩ, đạo đức, sự thông sáng, và ý thức của con người. Chính vì những điều cơ bản này của con người đã bị Sa-tan làm cho bại hoại, và hoàn toàn không giống như cách Đức Chúa Trời đã tạo ra họ từ lúc ban đầu, nên con người chống đối Đức Chúa Trời và không hiểu được lẽ thật. Vì thế, những thay đổi trong tâm tính của con người nên bắt đầu với những thay đổi trong suy nghĩ, sự thông sáng và ý thức của họ mà sẽ làm thay đổi sự hiểu biết của họ về Đức Chúa Trời và sự hiểu biết của họ về lẽ thật. Những ai được sinh ra trong những vùng đất bị bại hoại sâu sắc nhất càng không biết gì về bản chất củaChúa, hay tin vào Chúa có nghĩa là gì. Con người càng bại hoại, họ càng ít biết đến sự tồn tại của Đức Chúa Trời, ý thức và sự thông sáng của họ càng kém cỏi. Nguồn gốc của tâm tính và sự dấy loạn cùng Đức Chúa Trời của con người chính là họ bị làm cho bại hoại bởi Sa-tan. Bởi vì con người đã bị Sa-tan làm bại hoại, lương tâm của họ đã trở nên tê liệt, họ vô đạo đức, những suy nghĩ của họ thì suy đồi, và họ có một tầm nhìn trí tuệ lạc hậu. Trước khi bị Sa-tan làm bại hoại, con người đã theo Đức Chúa Trời một cách tự nhiên và vâng theo lời Ngài sau khi nghe chúng. Họ đã có ý thức và lương tâm tốt một cách tự nhiên, và có nhân tính bình thường. Sau khi bị Sa-tan làm cho bại hoại, thì ý thức, lương tâm ban đầu của họ và nhân tính của họ trở nên đần độn và bị hư hoại bởi Sa-tan. Do đó, họ đã đánh mất sự vâng lời và tình yêu đối với Đức Chúa Trời. Ý thức của con người đã trở nên khác thường, tâm tính của họ đã trở nên giống như của một con vật, và sự dấy loạn cùng Đức Chúa Trời của họ càng trở nên thường xuyên và trầm trọng hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà con người vẫn không biết và cũng không thừa nhận điều này, và chỉ đơn thuần chống đối và dấy loạn một cách mù quáng. Sự tỏ hiện về tâm tính của con người là sự bày tỏ về ý thức, sự thông sáng và lương tâm của họ, và bởi vì ý thức và sự hiểu biết của họ không vững chắc, và lương tâm của họ đã trở nên vô cùng u ám, vì thế tâm tính của họ dấy loạn cùng Đức Chúa Trời. Nếu ý thức và sự thông sáng của con người không thể thay đổi, thì những sự thay đổi trong tâm tính của họ là điều không thể xảy ra, cũng như là việc làm vừa lòng Đức Chúa Trời. Nếu ý thức của con người không vững, thì họ không thể hầu việc Đức Chúa Trời và không phù hợp để Đức Chúa Trời sử dụng. “Ý thức bình thường” nói đến việc vâng lời và trung tín với Đức Chúa Trời, khao khát Đức Chúa Trời, không mập mờ đối với Đức Chúa Trời, và có lương tâm đối với Đức Chúa Trời. Điều đó nói đến việc một lòng một dạ đối với Đức Chúa Trời, và không cố tình chống đối Đức Chúa Trời. Những ai có một ý thức khác thường thì không giống như vậy. Từ khi con người đã bị Sa-tan làm cho bại hoại, họ đã sản sinh ra những quan niệm về Đức Chúa Trời, và họ đã không có lòng trung thành hay sự khao khát với Đức Chúa Trời, chứ đừng nói đến việc có lương tâm với Đức Chúa Trời. Con người cố tình chống đối và phán xét Đức Chúa Trời, và hơn thế nữa, ném lời công kích vào Ngài sau lưng Ngài. Con người biết rõ Ngài là Đức Chúa Trời, nhưng họ vẫn phán xét Ngài sau lưng Ngài, không có ý định vâng lời Ngài, và chỉ đơn thuần đưa ra những đòi hỏi và yêu cầu mù quáng đối với Đức Chúa Trời. Những người như thế - những người có ý thức khác thường - thì không có khả năng nhận biết các hành vi hèn hạ của chính mình hoặc hối hận về sự dấy loạn của họ. Nếu con người có khả năng nhận biết chính mình, thì họ đã lấy lại được một chút ý thức của họ; con người càng dấy loạn cùng Đức Chúa Trời nhưng không nhận biết chính mình, ý thức của họ càng kém vững vàng.
Nguồn của sự bộc lộ tâm tính bại hoại của con người không gì khác hơn lương tâm tăm tối của họ, bản chất hiểm độc và ý thức kém vững của họ; nếu lương tâm và ý thức của con người có thể trở lại bình thường, thì họ có thể phù hợp để được sử dụng trước Đức Chúa Trời. Chỉ đơn giản là vì lương tâm của con người đã luôn luôn tê liệt, ý thức của con người chưa bao giờ vững, và đang ngày càng u tối nên con người đang ngày càng dấy loạn cùng Đức Chúa Trời, đến mức họ thậm chí đã đóng đinh Jêsus lên thập tự giá và đã từ chối để Đức Chúa Trời nhập thể của những ngày sau rốt bước vào nhà của họ, và lên án xác thịt của Đức Chúa Trời, và xem xác thịt của Đức Chúa Trời là gớm ghiếc và thấp hèn. Nếu con người có dù chỉ một chút nhân tính, thì họ đã không đối xử tàn nhẫn với xác thịt Đức Chúa Trời nhập thể; nếu họ có dù chỉ một chút ý thức, thì họ đã không đối xử tàn bạo với xác thịt của Đức Chúa Trời nhập thể; nếu họ có dù chỉ một chút lương tâm, thì họ đã không quá “biết ơn” Đức Chúa Trời nhập thể theo cách này. Con người sống trong kỷ nguyên của Đức Chúa Trời trở nên xác thịt, nhưng họ không có khả năng cảm ơn Đức Chúa Trời vì đã ban cho họ một cơ hội tốt như vậy, mà thay vào đó lại rủa sả sự hiện đến của Đức Chúa Trời, hay hoàn toàn phớt lờ sự kiện nhập thể của Đức Chúa Trời, và dường như chống lại nó và bất mãn về nó. Bất kể con người đối xử với sự hiện đến của Đức Chúa Trời như thế nào đi nữa, nói tóm lại, Đức Chúa Trời đã luôn luôn tiếp tục với công việc của Ngài dù là việc gì - cho dù con người đã không mảy may chào đón Ngài, và đưa ra các yêu cầu với Ngài một cách mù quáng. Tâm tính của con người đã trở nên vô cùng tàn bạo, ý thức của họ đã trở nên vô cùng u tối, và lương tâm của họ hoàn toàn bị kẻ ác chà đạp và từ lâu đã không còn là lương tâm ban đầu của con người. Con người không chỉ vô ơn với Đức Chúa Trời nhập thể về việc đã ban cho loài người rất nhiều sự sống và ân sủng, mà thậm chí còn trở nên oán giận Đức Chúa Trời về việc ban cho họ lẽ thật; đó là vì con người không có chút quan tâm nào đến lẽ thật nên họ oán giận Đức Chúa Trời. Con người không chỉ không thể hy sinh mạng sống mình cho Đức Chúa Trời nhập thể, mà họ còn cố gắng chắt lọc ân huệ từ Ngài, và đòi một quyền lợi lớn hơn gấp nhiều lần những gì con người đã dâng cho Đức Chúa Trời. Những người có lương tâm và ý thức như thế xem tất cả những điều này làlẽ đương nhiên, và vẫn tin rằng họ đã dành rất nhiều cho Chúa, và rằng Chúa đã ban cho họ quá ít. Có những người đã cho Ta một bát nước nhưng lại giơ tay đòi lại một lượng tương đương với[a] hai bát sữa, hoặc đã cho Ta chỗ trọ trong một đêm nhưng đã cố tính tiền phòng cao gấp nhiều lần. Với một nhân tính như thế, và một lương tâm như thế, làm sao các ngươi vẫn có thể ao ước có được sự sống? Các ngươi thật là những kẻ đê tiện đáng khinh! Chính bởi vì nhân tính và lương tâm này của con người mà Đức Chúa Trời nhập thể lang thang khắp vùng, không nơi nào tìm được chỗ trú ngụ. Những ai thật sự được sở hữu lương tâm và nhân tính nên thờ phượng và hết lòng hầu việc Đức Chúa Trời nhập thể không phải vì bao nhiêu công việc Ngài đã làm, nhưng ngay cả khi Ngài đã không làm gì cả. Đây là điều mà những người có ý thức vững vàng nên làm, và đó là bổn phận của con người. Hầu hết mọi người thậm chí còn nói về những điều kiện trong sự hầu việc Đức Chúa Trời của họ: Họ không quan tâm Ngài là Đức Chúa Trời hay là con người, và họ chỉ nói về những điều kiện của riêng họ, và chỉ theo đuổi để đạt được những ham muốn của riêng họ. Khi các ngươi nấu ăn cho Ta, thì các ngươi đòi tiền công của một bếp trưởng, khi các ngươi chạy vì Ta, thì các ngươi đòi tiền công cho việc chạy, khi các ngươi làm việc cho Ta thì các ngươi đòi tiền công làm việc, khi các ngươi giặt quần áo của Ta thì các ngươi đòi tiền công giặt giũ, khi các ngươi dâng cho hội thánh thì các ngươi đòi hỏi những khoản thu hồi, khi các ngươi diễn thuyết thì các ngươi đòi tiền công của diễn giả, khi các ngươi phân phát những quyển sách thì các ngươi đòi tiền công phân phối, và khi các ngươi viết thì các ngươi đòi tiền nhuận bút. Với những người Ta đã xử lý thậm chí còn đòi Ta bồi thường, còn những người đã được cho về nhà thì đòi đền bù cho sự tổn hại đến danh của họ; những người chưa lập gia đình thì đòi của hồi môn, hoặc là sự bồi thường cho tuổi trẻ đã mất của họ, những người giết một con gà đòi hỏi tiền công của người mổ thịt, những người chiên xào thức ăn thì đòi tiền công xào nấu, và những người làm món súp thì cũng đòi tiền công cho việc đó,… Đây là nhân tính cao cả và mạnh mẽ của các ngươi, và đây là những hành động do lương tâm nồng ấm của các ngươi sai khiến. Ý thức của các ngươi ở đâu? Nhân tính của các ngươi ở đâu? Để Ta nói cho các ngươi biết! Nếu các ngươi cứ tiếp tục như thế này, Ta sẽ ngừng làm việc giữa các ngươi. Ta sẽ không làm việc giữa một bầy thú đội lốt người, Ta sẽ không chịu khổ đến thế cho một nhóm người có gương mặt đẹp đẽ che giấu một tấm lòng hung ác như thế, Ta sẽ không chịu đựng một bầy thú vật không có chút khả năng được cứu rỗi như thế. Ngày mà Ta quay lưng lại với các ngươi là ngày các ngươi chết, đó là ngày bóng tối giáng trên các ngươi, và là ngày các ngươi bị sự sáng từ bỏ. Để Ta nói cho các ngươi biết! Ta sẽ không bao giờ nhân từ với một nhóm như của các ngươi, một nhóm còn thấp kém hơn cả thú vật! Có những giới hạn trong lời và hành động của Ta, và với nhân tính và lương tâm của các ngươi như hiện nay, Ta sẽ không làm thêm việc nào nữa, vì các ngươi quá thiếu lương tâm, các ngươi đã khiến Ta đau quá nhiều, và hành vi hèn hạ của các ngươi cũng làm Ta quá gớm ghiếc. Những kẻ thiếu nhân tính và lương tâm như thế sẽ không bao giờ có cơ hội được cứu rỗi; Ta sẽ không bao giờ cứu những kẻ vô tâm và vô ơn như thế. Khi ngày của Ta đến, Ta sẽ trút những ngọn lửa hừng cho đến đời đời của Ta trên con cái của kẻ bất tuân đã từng khiêu khích cơn thạnh nộ phừng phừng của Ta, Ta sẽ áp đặt hình phạt đời đời của Ta trên những con vật đã từng công kích Ta và từ bỏ Ta, với ngọn lửa thịnh nộ của Ta, Ta sẽ đốt cháy đến đời đời những đứa con của kẻ bất tuân đã từng ăn và sống cùng Ta nhưng chẳng tin Ta, sỉ nhục và phản bội Ta. Ta sẽ bắt những ai chọc giận Ta phải chịu hình phạt của Ta, Ta sẽ trút toàn bộ sự nóng giận của Ta trên những con thú đã từng muốn đứng kề vai sát cánh với Ta nhưng không thờ phượng hay vâng lời Ta, cây gậy Ta dùng đánh con người sẽ giáng trên những con vật đã từng vui hưởng sự chăm sóc của Ta và những lẽ mầu nhiệm Ta đã phán, và đã cố lấy những thú vui vật chất từ Ta. Ta sẽ không tha thứ cho ai cố chiếm lấy vị trí của Ta; Ta sẽ không tha mạng cho những ai cố giành lấy thức ăn và quần áo từ Ta. Đến nay, các ngươi không bị tổn hại gì và tiếp tục đi quá xa trong những yêu cầu các ngươi đặt ra cho Ta. Khi ngày thạnh nộ đến thì các ngươi sẽ không đưa ra yêu cầu nào với Ta nữa; khi đó, Ta sẽ để các ngươi tự “tận hưởng” cho vừa lòng các ngươi, Ta sẽ dìm mặt các ngươi xuống đất và các ngươi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa! Sớm muộn gì Ta cũng sẽ “báo trả” món nợ này cho các ngươi - và Ta hy vọng các ngươi nhẫn nại chờ ngày ấy đến.
Nếu những sinh vật đáng khinh này có thể gác những ham muốn ngông cuồng của chúng sang một bên và quay về với Đức Chúa Trời, thì chúng vẫn có cơ hội được cứu rỗi; nếu con người có một tấm lòng thực sự khao khát Đức Chúa Trời, thì họ sẽ không bị Đức Chúa Trời từ bỏ. Con người không có được Đức Chúa Trời không phải vì Đức Chúa Trời có cảm xúc, hay là vì Đức Chúa Trời không muốn con người có được Ngài, mà bởi vì con người không muốn có được Đức Chúa Trời, và bởi vì con người không khẩn trương tìm kiếm Đức Chúa Trời. Làm sao một trong những người thật sự tìm kiếm Đức Chúa Trời lại có thể bị Đức Chúa Trời rủa sả? Làm sao một người có ý thức vững vàng và lương tâm nhạy cảm lại có thể bị Đức Chúa Trời rủa sả? Làm sao một người thực sự thờ phượng và hầu việc Đức Chúa Trời lại có thể bị ngọn lửa của cơn thạnh nộ của Ngài thiêu nuốt? Làm sao một người vui vẻvâng lời Đức Chúa Trời lại có thể bị đuổi ra khỏi nhà Chúa? Làm sao một người yêu thương Đức Chúa Trời không biết mấy cho đủ có thể sống trong hình phạt của Đức Chúa Trời? Làm sao một người vui vẻ từ bỏ mọi thứ vì Đức Chúa Trời lại có thể không còn lại gì? Con người không sẵn lòng theo đuổi Chúa, không sẵn lòng dành tài sản của mình cho Chúa, và không sẵn lòng tận hiến nỗ lực cả đời cho Chúa, nhưng thay vào đó lại nói rằng Đức Chúa Trời đã đi quá xa, rằng có quá nhiều điều về Đức Chúa Trời mâu thuẫn với những quan niệm của con người. Với một nhân tính như thế này, ngay cả khi các ngươi nỗ lực hết mình thì các ngươi vẫn không thể được Đức Chúa Trời chấp thuận, chứ đừng nói gì đến việc các ngươi không tìm kiếm Đức Chúa Trời. Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng mình là món hàng lỗi của loài người sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng không có nhân tính nào thấp hèn hơn nhân tính của các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng “danh xưng kính ngữ” của các ngươi là gì sao? Những ai thực sự yêu mến Đức Chúa Trời gọi các ngươi là cha của sói, mẹ của sói, con của con sói, cháu của sói; các ngươi là những hậu duệ của sói, dân sự của sói, và các ngươi nên biết danh tính của chính mình và đừng bao giờ quên nó. Đừng nghĩ rằng các ngươi là một nhân vật thượng cấp nào đó: Các ngươi là nhóm xấu xa nhất của những kẻ không phải người ở giữa nhân loại. Chẳng lẽ các ngươi không biết gì về điều này sao? Các ngươi có biết Ta chịu bao nhiêu rủi ro để làm việc giữa các ngươi không? Nếu ý thức của các ngươi không thể trở lại bình thường, và lương tâm của các ngươi không thể làm việc bình thường, thì các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi cái tên “sói”, các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ngày rủa sả, sẽ không bao giờ thoát khỏi ngày hành phạt của các ngươi. Các ngươi đã được sinh ra thấp kém, một vật không có chút giá trị gì. Các ngươi vốn dĩ là một bầy sói đói, một đống mãnh vỡ và rác rưởi, và Ta, không giống các ngươi, không làm việc trên các ngươi để lấy ân huệ, nhưng bởi vì nhu cầu của công việc. Nếu các ngươi cứ tiếp tục dấy loạn theo cách này, thì Ta sẽ dừng công việc của Ta, và sẽ không bao giờ làm việc lại trên các ngươi nữa; ngược lại, Ta sẽ chuyển công việc của Ta sang một nhóm khác làm Ta hài hòng, và theo cách này sẽ rời xa các ngươi mãi mãi, bởi vì Ta không muốn xem xét đến những ai đang ở trong sự thù nghịch với Ta. Vậy thì, các ngươi có ao ước được tương thích với Ta không, hay ở trong sự thù nghịch chống lại Ta?
Giới thiệu:
Hợp Xướng Phúc Âm/ Hợp Xướng Ngợi Khen Chúa hay, mang đến tin tức tốt lành về Vương quốc Chúa giáng lâm, hãy nghe ngay bài Thánh ca ngợi khen Tin Lành “Lễ ca của Vương quốc: Vương quốc giáng trần”
Nguồn bài viết:Hội Thánh Đức Chúa Trời Toàn Năng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét