Những của cải của nhà Ta là vô số và không kể xiết, nhưng con người chưa bao giờ tìm đến Ta để hưởng thụ chúng. Con người không thể tự mình hưởng thụ chúng, và cũng không thể tự nỗ lực bảo vệ chính mình; thay vào đó, con người luôn đặt niềm tin vào những người khác. Trong tất cả những người mà Ta để ý, không ai từng trực tiếp và chủ tâm tìm kiếm Ta. Tất cả họ đến trước Ta do sự thúc giục từ những người khác, họ làm theo số đông và không sẵn sàng trả giá hoặc dành thời gian để làm phong phú thêm đời sống của mình. Do đó, đối với loài người, không ai từng sống trong thực tế, và tất cả mọi người đều sống cuộc sống không có ý nghĩa. Do những cách thức và phong tục lâu đời của con người, thân thể của mọi người đầy mùi đất phàm tục. Vì vậy, con người đã trở nên chai sạn, vô cảm trước sự hoang tàn của trần gian, và thay vào đó con người bận rộn với việc tận hưởng bản thân trên thế gian lạnh lẽo này. Cuộc sống của con người không có chút ấm áp nào, và không có bất kỳ dấu vết nào của nhân loại hay ánh sáng - nhưng con người chưa bao giờ quen với điều đó, sống một cuộc đời vô giá trị luôn hối hả mà không đạt được bất cứ điều gì. Trong chớp mắt, ngày chết đến gần, và con người ra đi trong cay đắng. Trên thế gian này, con người chưa bao giờ hoàn thành bất cứ điều gì, hoặc đạt được bất cứ điều gì - con người chỉ vội vàng đến và vội vã rời đi. Trong mắt Ta, không có người nào đã từng mang đi được bất cứ điều gì, hoặc lấy đi được bất cứ điều gì, và vì vậy con người cho rằng thế gian không công bằng. Tuy nhiên, không ai sẵn sàng ra đi nhanh chóng. Họ chỉ chờ đợi ngày lời hứa của Ta từ trời đột nhiên đến giữa con người, cho phép họ trong lúc lầm đường lạc lối một lần nữa nhìn thấy con đường đến sự sống vĩnh cửu. Do đó, con người luôn để ý tới mọi hành động và việc làm của Ta để xem liệu Ta có thực sự giữ lời hứa với họ không. Khi con người rơi vào tình trạng đau khổ hay đau đớn tột cùng, hoặc bị những sự thử thách bủa vây và gần như gục ngã, con người nguyền rủa ngày sinh của mình để sớm thoát khỏi mọi khổ đau và đến một nơi lý tưởng khác. Nhưng khi những thử thách đã qua, con người lại tràn ngập niềm vui. Con người ăn mừng ngày mình sinh ra trên đời và cầu xin Ta ban phước lành cho ngày sinh của họ; lúc này, con người không còn nhắc đến những lời nguyền rủa trước đây, vô cùng lo sợ cái chết sẽ đến với mình. Khi tay Ta nâng đỡ thế gian, con người nhảy múa trong niềm vui sướng, họ không còn buồn phiền nữa, và tất cả họ đều dựa vào Ta. Khi Ta dùng tay che mặt lại, và nhấn con người xuống lòng đất, họ lập tức cảm thấy khó thở và gần như không thể sống sót. Tất cả họ đều than khóc với Ta, sợ hãi rằng Ta sẽ huỷ diệt họ, vì tất cả đều ao ước chứng kiến ngày vinh quang của Ta. Con người lấy ngày vinh quang của Ta làm nguyên tắc cho sự tồn tại của mình, và chỉ vì mong đợi ngày vinh quang của Ta đến mà nhân loại tồn tại cho đến hôm nay. Phước lành mà miệng Ta ban chính là những người được sinh ra trong những ngày sau rốt sẽ đủ may mắn được chứng kiến tất cả sự vinh hiển của Ta.
Qua nhiều thời đại, nhiều người đã rời khỏi thế gian này trong sự thất vọng và miễn cưỡng, và nhiều người đã đi vào với hy vọng và đức tin. Ta đã sắp đặt cho nhiều người đến, và cũng đã đưa nhiều người đi. Vô số người đã qua tay ta. Nhiều linh hồn đã bị quăng xuống âm phủ, nhiều linh hồn sống trong xác thịt, và nhiều linh hồn đã chết và được tái sinh trên thế gian. Nhưng chưa từng có ai trong số họ có cơ hội được hưởng phước lành của vương quốc ngày nay. Ta đã cho con người rất nhiều, nhưng con người đã nhận được chút ít, bởi sự công kích dữ dội của các thế lực của Sa-tan đã khiến con người không thể tận hưởng tất cả của cải của Ta. Con người chỉ có may mắn được nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ có thể tận hưởng trọn vẹn. Con người chưa bao giờ khám phá ra kho báu trong thân thể mình để nhận được những của cải của thiên đàng, và vì vậy con người đã mất đi những phước lành mà Ta đã ban cho. Có phải linh hồn của con người không có khả năng kết nối họ với Thần của Ta? Tại sao con người không bao giờ gắn kết Ta với linh hồn của họ? Tại sao họ đến gần Ta trong xác thịt, nhưng không thể làm như vậy trong linh hồn? Có phải bản tính thực sự của Ta là xác thịt? Tại sao con người không biết đến của cải của Ta? Thật sự trong linh hồn con người không bao giờ có dấu vết nào của Ta sao? Phải chăng Ta đã hoàn toàn biến mất khỏi linh hồn của con người? Nếu con người không đi vào cõi linh hồn, làm sao họ có thể nắm bắt được những ý định của Ta? Có phải con người nghĩ rằng họ có thể trực tiếp đi vào cõi linh hồn? Ta đã nhiều lần kêu gọi con người bằng Thần của Ta, nhưng con người hành động như thể Ta đâm họ, giữ khoảng cách với Ta, vô cùng sợ hãi rằng Ta sẽ dẫn họ đến một thế giới khác. Nhiều lần Ta đã tìm hiểu linh hồn của con người, nhưng họ vẫn hoàn toàn vô thức, vô cùng lo sợ rằng Ta sẽ vào nhà họ và nhân cơ hội tước đi tất cả những gì thuộc về họ. Do đó, họ chặn Ta ở ngoài, để Ta phải đối mặt với cánh cửa lạnh lẽo đóng chặt. Nhiều lần con người đã gục ngã và Ta đã cứu họ, nhưng sau khi tỉnh dậy, họ lập tức rời khỏi Ta, lãnh đạm với tình yêu của Ta, và ném cho Ta cái nhìn nghi ngại; Ta chưa bao giờ sưởi ấm được trái tim của con người. Con người là loài động vật vô cảm, máu lạnh. Mặc dù con người được vòng tay của Ta sưởi ấm, họ chưa bao giờ cảm động sâu sắc về điều đó. Con người là những kẻ hoang dã sống trên núi. Họ chưa bao giờ trân quý tất cả sự nâng niu của Ta đối với nhân loại. Con người không sẵn lòng đến với Ta, họ thích ẩn cư giữa những ngọn núi, nơi họ chịu sự đe dọa của những con thú hoang - nhưng họ vẫn không sẵn lòng nương náu nơi Ta. Ta không ép buộc bất kỳ ai: Ta chỉ làm công việc của Ta. Sẽ có một ngày con người bơi về phía Ta từ giữa đại dương bao la, để họ có thể tận hưởng tất cả những của cải trên thế gian và không còn nguy cơ bị đại dương nuốt chửng.
Khi những lời của Ta được hoàn thành, vương quốc dần được hình thành trên thế gian và con người dần trở lại trạng thái bình thường, và nhờ đó, vương quốc trong lòng Ta cũng được thiết lập trên thế gian. Trong vương quốc ấy, tất cả dân sự của Đức Chúa Trời khôi phục sự sống của con người bình thường. Mùa đông băng giá đi qua và thay vào đó là một thế giới với những thành phố của mùa xuân, nơi quanh năm là mùa xuân. Người ta không còn phải đối mặt với thế giới ảm đạm, khốn khổ của con người nữa, không còn phải chịu đựng sự lạnh giá của thế giới con người nữa. Con người không tranh đấu với nhau, các quốc gia không tham chiến với nhau, không còn tàn sát và máu chảy từ sự tàn sát; mọi miền đất đều tràn ngập hạnh phúc, tình người ấm áp hiện hữu ở muôn nơi. Ta di chuyển khắp thế gian, Ta vui hưởng từ trên ngai Ta, Ta sống giữa những vì sao. Và các thiên sứ dâng lên Ta những bài hát mới và những điệu nhảy mới. Sự yếu đuối của con người không còn khiến họ phải rơi lệ nữa. Ta không còn nghe thấy tiếng các thiên sứ than khóc trước Ta nữa, và không còn ai phàn nàn về sự khổ cực với Ta nữa. Hôm nay, tất cả các ngươi đều sống trước Ta; ngày mai, tất cả các ngươi sẽ hiện hữu trong vương quốc của Ta. Đây chẳng phải là phước lành lớn nhất mà Ta ban cho con người sao? Bởi cái giá các ngươi trả ngày hôm nay, các ngươi sẽ được thừa hưởng những phước lành của ngày mai và sẽ sống trong vinh quang của Ta. Các ngươi vẫn không muốn gắn kết với bản thể của Thần của Ta ư? Các ngươi vẫn muốn giết chính mình? Con người sẵn sàng theo đuổi những lời hứa mà họ có thể thấy, mặc dù chúng là phù du, nhưng không ai sẵn sàng chấp nhận những lời hứa của ngày mai, mặc dù chúng dành cho sự vĩnh cửu. Những thứ mà con người có thể nhìn thấy là những thứ mà Ta sẽ hủy diệt, và những thứ khó nhận thức được với con người là những thứ mà Ta sẽ làm trọn. Đây là sự khác biệt giữa Đức Chúa Trời và con người.
Con người đã tính đến ngày của Ta, nhưng chưa ai biết ngày chính xác, và do đó con người chỉ có thể sống giữa sự u mê. Bởi vì những sự khao khát của con người vang vọng khắp các tầng trời vô tận, và rồi biến mất, con người đã mất hy vọng hết lần này đến lần khác, đến nỗi họ rơi vào những hoàn cảnh hiện tại. Mục tiêu của những lời Ta nói không phải là làm cho con người theo đuổi những ngày ấy, cũng không đưa họ đến sự hủy hoại của mình như một kết quả của sự tuyệt vọng. Ta muốn làm cho con người chấp nhận lời hứa của Ta, và Ta muốn mọi người trên khắp thế gian có được một phần lời hứa của Ta. Thứ Ta muốn là những sinh vật tràn đầy sự sống, không phải là những cái xác đã chìm trong sự chết. Vì Ta ngự trong vương quốc, Ta sẽ lệnh cho tất cả mọi người trên thế gian phải qua sự xem xét của Ta. Ta không cho phép bất kỳ điều ô uế nào hiện diện trước Ta. Ta không cho phép bất kỳ người nào can thiệp vào công việc của Ta; tất cả những người can thiệp vào công việc của Ta đều bị ném vào ngục tối, và sau khi được thả ra, họ vẫn bị tai ương bủa vây, nhận lấy ngọn lửa thiêu đốt của thế gian. Khi Ta ở trong xác thịt nhập thể, bất cứ ai tranh cãi về công việc của Ta với xác thịt sẽ bị Ta ghét bỏ. Ta đã nhắc nhở mọi người nhiều lần rằng Ta không có người thân thích trên thế gian, và bất cứ ai coi ta ngang hàng, và kéo Ta đến với họ để có thể hồi tưởng về thời gian đã có cùng Ta, sẽ bị hủy diệt. Đây là điều Ta răn dạy. Trong những vấn đề như vậy, Ta không chút khoan dung đối với con người. Tất cả những người can thiệp vào công việc của Ta và khuyên bảo Ta đều bị Ta trừng phạt, và sẽ không bao giờ được Ta tha thứ. Nếu Ta không nói thẳng ra, con người sẽ không bao giờ tỉnh táo, và sẽ vô tình rơi vào sự trừng phạt của Ta - vì con người không biết đến Ta trong xác thịt Ta.
Ngày 20 tháng 3 năm 1992.
Giới thiệu:
Một ca khúc hợp xướng phúc âm/hợp xướng ngợi khen Chúa rung động lòng người mang đến tin tức tốt lành về Vương quốc Chúa giáng lâm. Hãy nghe ngay bài thánh ca ngợi khen Tin Lành “Lễ ca của Vương quốc: Vương quốc giáng trần”
Nguồn bài viết:Hội Thánh Đức Chúa Trời Toàn Năng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét