Thứ Ba, 21 tháng 1, 2020

Một con người thực sự có nghĩa là gì

Ta luôn có nhiệm vụ quản lý con người. Hơn nữa, việc chinh phục con người là điều Ta đã chỉ định khi Ta tạo dựng nên thế giới. Mọi người có thể không biết rằng Ta sẽ hoàn toàn chinh phục con người trong những ngày sau rốt, hoặc việc chinh phục những kẻ nổi loạn trong nhân loại là bằng chứng cho việc Ta đánh bại Sa-tan. Nhưng, khi kẻ thù của Ta tham chiến với Ta, Ta đã bảo nó rằng Ta sẽ chinh phục những kẻ mà Sa-tan đã giam cầm và biến thành con cái của nó, thành những kẻ phục dịch trung thành trông chừng nhà cho nó. Ý nghĩa ban đầu của việc chinh phục là đánh bại, chịu sự sỉ nhục; trong ngôn ngữ của Y-sơ-ra-ên, nó có nghĩa là hoàn toàn đánh bại, hủy diệt và khiến không còn có khả năng chống lại Ta. Nhưng ngày nay, khi được sử dụng ở giữa các ngươi, ý nghĩa của nó là chinh phục. Các ngươi nên biết rằng ý định của Ta luôn luôn là hoàn toàn phá hủy và đánh tan kẻ ác của nhân loại, để nó không còn có thể nổi loạn chống lại Ta nữa, càng không còn hơi sức để chen ngang hoặc quấy rầy công việc của Ta. Vì vậy, khi nói đến con người, lời này đã trở nên ý nghĩa là chinh phục. Dù hàm ý của từ này là gì đi nữa, thì công việc của Ta là đánh bại nhân loại. Vì trong khi sự thật là nhân loại là một thứ bổ trợ cho sự quản lý của Ta, nói một cách chính xác hơn, nhân loại chẳng khác nào kẻ thù của Ta. Nhân loại là kẻ ác đối địch và không vâng lời Ta. Nhân loại chẳng khác nào dòng dõi của kẻ ác bị Ta buộc tội. Nhân loại chẳng khác nào hậu tự của thiên sứ trưởng đã phản bội Ta. Nhân loại chẳng khác nào di sản của ma quỷ đã bị Ta hắt hủi từ lâu, đã trở thành kẻ thù không thể hòa giải của Ta kể từ đó. Vì bầu trời bao trùm cả nhân loại bị vẩn đục và tối tăm, không một chút dấu vết của sự sáng sủa nào, và thế giới con người chìm trong bóng tối đen kịt, hầu cho người sống trong đó thậm chí không thể nhìn thấy bàn tay giơ ra trước mặt mình hoặc nhìn thấy mặt trời khi người ngẩng đầu lên. Con đường dưới chân người lầy lội và đầy rẫy những ổ gà, quanh co khúc khuỷu; cả vùng đất ngập tràn xác chết. Những góc tối chứa đầy thi thể, và trong những góc mát mẻ và râm mát thì lũ quỷ đã chiếm chỗ. Và mọi nơi trong thế giới của con người, lũ quỷ đến và đi theo từng đàn. Dòng dõi của mọi loại quái thú, đầy sự ô uế, bị nhốt trong trận giao đấu, âm thanh của chúng khiến cho sợ chết khiếp. Vào những lúc như vậy, trong một thế giới như vậy, một “thiên đường hạ giới” như vậy, người ta đi đâu để tìm được những niềm hạnh phúc của cuộc sống? Người ta có thể đi đâu để tìm được đích đến của cuộc đời mình? Nhân loại, từ lâu đã bị chà đạp dưới chân Sa-tan, từ đầu đã là một diễn viên đảm nhận hình tượng của Sa-tan - hơn thế nữa, loài người là hiện thân của Sa-tan, và đóng vai trò là bằng chứng để làm chứng cho Sa-tan, bằng chứng to và rõ. Làm sao một loài người như vậy, một lũ cặn bã suy đồi như vậy, con đẻ của gia đình loài người bại hoại như vậy, lại có thể làm chứng cho Đức Chúa Trời được? Vinh quang của Ta đến từ đâu? Người ta có thể bắt đầu nói về lời chứng của Ta ở đâu? Vì kẻ thù đã làm bại hoại loài người, chống cự lại Ta, đã chiếm lấy nhân loại - nhân loại mà Ta đã tạo dựng nên từ lâu và được đầy dẫy vinh quang của Ta cùng sự bày tỏ ra của Ta - và đã làm vấy bẩn họ. Nó đã giật lấy vinh quang của Ta, và mọi điều nó đã tiêm nhiễm vào con người là chất độc tẩm đầy sự xấu xa của Sa-tan, và nước ép từ trái của cây biết điều thiện và điều ác. Ban đầu, Ta đã tạo dựng nên loài người; nghĩa là, Ta đã tạo dựng nên tổ tiên loài người, là A-đam. Người đã được phú cho hình và ảnh, tràn đầy sinh khí, tràn đầy sức sống, và hơn nữa, cùng với vinh quang của Ta. Đó là ngày vinh quang khi Ta tạo dựng nên con người. Sau đó, Ê-va đã được tạo nên từ cơ thể của A-đam, và người cũng là tổ tiên của con người, và vì vậy những người mà Ta đã tạo dựng nên được tràn đầy hơi thở của Ta và tràn ngập vinh quang của Ta. A-đam ban đầu được sinh ra từ bàn tay Ta và là đại diện cho ảnh tượng của Ta. Do đó, ý nghĩa ban đầu của “A-đam” là được Ta tạo dựng nên, thấm nhuần sức sống của Ta, thấm nhuần vinh quang của Ta, có hình và ảnh, có linh hồn và hơi thở. Người là tạo vật duy nhất sở hữu một linh hồn, người có khả năng đại diện cho Ta, mang ảnh tượng của Ta, và nhận được hơi thở của Ta. Ban đầu, Ê-va là người thứ hai được phú cho hơi thở, sự tạo dựng mà Ta đã chỉ định, vì vậy ý nghĩa ban đầu của “Ê-va” là một người được tạo dựng nên sẽ tiếp tục vinh quang của Ta, đầy dẫy sức sống của Ta, và hơn nữa, được phú cho vinh quang của Ta. Ê-va xuất thân từ A-đam, vì vậy người cũng mang ảnh tượng của Ta, vì người là người thứ hai được tạo dựng nên theo ảnh tượng của Ta. Ý nghĩa ban đầu của “Ê-va” là một người sống, với linh hồn, thịt và xương, bằng chứng thứ hai của Ta cũng như ảnh tượng thứ hai của Ta ở giữa nhân loại. Họ là tổ tiên của loài người, kho báu tinh sạch và quý giá của con người, và từ ban đầu, họ là những sinh vật được phú cho linh hồn. Tuy nhiên, kẻ ác đã chà đạp và giam cầm dòng dõi của tổ tiên loài người, khiến thế giới loài người chìm vào bóng tối hoàn toàn, và làm như vậy hầu cho dòng dõi này không còn tin vào sự tồn tại của Ta nữa. Điều đáng ghê tởm hơn nữa là, ngay cả khi kẻ ác làm bại hoại con người và chà đạp lên họ, nó cũng đang tàn nhẫn tước mất vinh quang của Ta, lời chứng của Ta, sức sống mà Ta đã phú cho họ, hơi thở và sự sống mà Ta đã thổi vào họ, tất cả vinh quang của Ta trong thế giới loài người, và tất cả tâm huyết mà Ta đã đổ ra cho loài người. Nhân loại không còn ở trong sự sáng nữa, mọi người đã mất hết mọi thứ mà Ta đã ban cho họ, và họ đã vứt bỏ vinh quang mà Ta đã trao ban. Làm sao họ có thể thừa nhận rằng Ta là Chúa của muôn loài thọ tạo? Làm sao họ có thể tiếp tục tin vào sự tồn tại của Ta trên thiên đàng? Làm sao họ có thể khám phá những biểu hiện của vinh quang Ta trên trần gian? Làm sao những cháu trai và cháu gái này có thể xem Đức Chúa Trời mà tổ tiên họ tôn kính là Chúa đã tạo dựng nên họ? Những cháu trai và cháu gái đáng thương này đã hào phóng “trao tặng” cho kẻ ác vinh quang, ảnh tượng và lời chứng mà Ta đã ban cho A-đam và Ê-va, cũng như sự sống mà Ta đã ban cho loài người và dựa vào đó mà họ tồn tại; và họ hoàn toàn không lưu tâm đến sự hiện diện của kẻ ác, và trao tất cả vinh quang của Ta cho nó. Đây chẳng phải chính là nguồn gốc của danh hiệu “cặn bã” hay sao? Làm sao một loài người như vậy, những ác quỷ như vậy, những xác chết biết đi như vậy, những nhân vật của Sa-tan như vậy, những kẻ thù như vậy của Ta có thể sở hữu được vinh quang của Ta? Ta sẽ lấy lại vinh quang của Ta, lấy lại lời chứng của Ta tồn tại giữa con người, và mọi thứ đã từng thuộc về Ta và Ta đã ban cho nhân loại từ lâu - Ta sẽ hoàn toàn chinh phục nhân loại. Tuy nhiên, ngươi nên biết rằng những người mà Ta đã tạo dựng nên là những người thánh khiết mang ảnh tượng của Ta và vinh quang của Ta. Họ không thuộc về Sa-tan, họ cũng không phải chịu sự chà đạp của nó, mà hoàn toàn là một sự tỏ hiện của Ta, không có chút dấu vết nào của chất độc Sa-tan. Và vì vậy, Ta báo cho nhân loại biết rằng Ta chỉ muốn thứ được tạo dựng nên bởi tay của Ta, những thứ thánh khiết mà Ta yêu thích và không thuộc về thực thể nào khác. Hơn nữa, Ta sẽ vui thích chúng và xem chúng là vinh quang của Ta. Tuy nhiên, điều Ta muốn không phải là nhân loại đã bị bại hoại bởi Sa-tan, thuộc về Sa-tan ngày nay, và đó không còn là sự sáng tạo ban đầu của Ta nữa. Bởi vì Ta có ý định lấy lại vinh quang của Ta tồn tại trong thế giới loài người, Ta sẽ hoàn toàn chinh phục những người sống sót ở giữa nhân loại, như bằng chứng về vinh quang của Ta qua việc đánh bại Sa-tan. Ta chỉ xem duy nhất lời chứng của mình là một sự kết tinh của bản thân Ta, là đối tượng cho sự vui thích của Ta. Đây là ý muốn của Ta.
Phải trải qua hàng chục nghìn năm lịch sử thì nhân loại mới có được vị trí như ngày hôm nay, nhưng loài người mà Ta đã tạo dựng nên lúc ban đầu đã chìm vào suy thoái từ lâu. Nhân loại không còn là nhân loại mà Ta mong muốn nữa, và do đó, trong mắt Ta, con người không còn xứng đáng với danh xưng loài người nữa. Thay vào đó, họ là cặn bã của loài người mà Sa-tan đã giam cầm, những xác chết thối rữa biết đi bị Sa-tan cư ngụ và Sa-tan mặc lấy điều đó cho chính nó. Mọi người không tin vào sự tồn tại của Ta, họ cũng không chào đón Ta đến. Nhân loại chỉ miễn cưỡng đáp ứng những yêu cầu của Ta, tạm thời tán thành chúng, và không chân thành chia sẻ với Ta những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống. Vì mọi người thấy Ta bí hiểm, nên họ trao cho Ta những nụ cười gượng gạo, thái độ của họ là cố tỏ vẻ thân thiện với bậc cầm quyền, vì mọi người không có kiến thức về công việc của Ta, càng không biết về ý muốn hiện tại của Ta. Ta sẽ thành thật với các ngươi: Khi ngày đó đến, nỗi khổ của bất kỳ ai thờ phượng Ta đều sẽ dễ chịu hơn của các ngươi. Mức độ các ngươi tin vào Ta, trên thực tế, không vượt quá Gióp - thậm chí đức tin của những người Pha-ri-si Do Thái còn trội hơn của các ngươi - và vì vậy, nếu ngày lửa giáng xuống, nỗi khổ của các ngươi sẽ còn trầm trọng hơn của những người Pha-ri-si khi bị Jêsus quở trách, của 250 quan tướng chống lại Môi-se, và của Sô-đôm dưới ngọn lửa thiêu đốt hủy diệt của nó. Khi Môi-se đập vào hòn đá, và nước được Đức Giê-hô-va ban cho chảy ra, đó là vì đức tin của người. Khi Đa-vít chơi đàn sắt ca ngợi Ta, là Đức Giê-hô-va - với tấm lòng tràn đầy niềm vui - đó là vì đức tin của người. Khi Gióp bị mất đi đàn gia súc đầy trên núi cùng khối lượng tài sản không đếm xuể của mình, và thân thể của người bị bao phủ trong những ung độc, đó là vì đức tin của người. Khi người có thể nghe tiếng Ta, là Đức Giê-hô-va, và thấy vinh quang của Ta, là Đức Giê-hô-va, đó là vì đức tin của người. Việc Phi-e-rơ đã có thể đi theo Jêsus Christ là vì đức tin của người. Việc người đã có thể chịu đóng đinh trên thập tự giá vì Ta và làm chứng vinh quang cũng là vì đức tin của người. Khi Giăng nhìn thấy ảnh tượng vinh quang của Con người, đó là vì đức tin của người. Khi người nhìn thấy khải tượng về những ngày sau rốt, càng đúng là vì đức tin của người. Lý do tại sao điều gọi là vô số các nước ngoại bang đã có được sự mặc khải của Ta, và đã biết được rằng Ta đã trở lại trong xác thịt để làm công việc của Ta ở giữa con người, cũng là vì đức tin của họ. Tất cả những người bị đánh đập bởi những lời gay gắt của Ta mà vẫn được chúng an ủi, và những người được cứu - chẳng phải họ đã làm được như vậy là nhờ đức tin của họ sao? Những người tin vào Ta nhưng vẫn phải chịu khổ, chẳng phải họ cũng bị thế gian từ chối sao? Những người sống bên ngoài lời của Ta, chạy trốn khỏi sự gian khổ của thử thách, chẳng phải tất cả họ đều đang trôi giạt khắp thế giới sao? Họ giống như những chiếc lá mùa thu bay đi đây đó, không có chỗ nghỉ ngơi, càng không có những lời an ủi của Ta. Mặc dù sự trừng phạt và tinh luyện của Ta không theo họ, nhưng chẳng phải họ là những kẻ ăn xin trôi giạt từ nơi này sang nơi khác, lang thang trên đường phố bên ngoài vương quốc thiên đàng sao? Liệu thế gian có thực sự là nơi nghỉ ngơi của ngươi không? Liệu ngươi có thể thực sự, bằng cách tránh né sự trừng phạt của Ta, đạt được nụ cười mãn nguyện yếu ớt nhất từ thế gian không? Liệu ngươi có thể thực sự dùng niềm vui thoáng qua của mình để che đậy sự trống rỗng trong lòng ngươi, là sự trống rỗng không thể nào che giấu không? Ngươi có thể lừa được mọi người trong gia đình mình, nhưng ngươi không bao giờ có thể lừa được Ta. Bởi vì đức tin của ngươi quá ít ỏi, nên cho đến hôm nay, ngươi vẫn bất lực trong việc tìm kiếm bất kỳ sự vui thích nào mà cuộc sống trao tặng. Ta khuyên giục ngươi: tốt hơn hãy chân thành dành một nửa cuộc đời ngươi vì Ta còn hơn là dành cả cuộc đời ngươi trong sự tầm thường và công việc bận rộn cho xác thịt, chịu đựng mọi đau khổ mà một con người khó có thể chịu nổi. Mục đích của việc quá quý trọng bản thân và chạy trốn khỏi sự trừng phạt của Ta là gì? Mục đích của việc ngươi ẩn thân khỏi sự trừng phạt nhất thời của Ta chỉ để gặt hái một sự hổ thẹn đời đời, một sự trừng phạt đời đời là gì? Trên thực tế, Ta không bắt ai phải theo ý Ta. Nếu ai đó thực sự sẵn sàng đầu phục tất cả những kế hoạch của Ta, thì Ta sẽ không xử tệ với họ. Nhưng Ta yêu cầu tất cả mọi người phải tin Ta, giống như Gióp đã tin Ta, là Đức Giê-hô-va. Nếu đức tin của các ngươi vượt quá của Thô-ma, thì đức tin của các ngươi sẽ được Ta khen ngợi, qua lòng trung thành của mình, các ngươi sẽ tìm được niềm vui sướng của Ta, và chắc chắn sẽ tìm thấy vinh quang của Ta trong thời đại của các ngươi. Tuy nhiên, những người tin vào thế gian và tin vào ma quỷ đã cứng lòng, giống như dân thành Sô-đôm, với những hạt cát bị gió thổi vào mắt và những lời đề nghị từ ma quỷ trong miệng mình, tâm trí u mê của họ từ lâu bị chiếm hữu bởi kẻ ác, là kẻ đã chiếm đoạt thế gian. Suy nghĩ của họ gần như hoàn toàn bị giam cầm trước ma quỷ thời cổ đại. Và vì vậy, đức tin của loài người đã cuốn theo chiều gió, và thậm chí họ không thể chú ý đến công việc của Ta. Mọi điều họ có thể làm là nỗ lực yếu ớt trong việc xử lý công việc của Ta một cách chiếu lệ hoặc phân tích nó một cách đại khái, bởi vì từ lâu họ đã bị chiếm hữu bởi chất độc của Sa-tan.
Ta sẽ chinh phục loài người bởi vì con người đã được Ta tạo dựng nên, và hơn nữa, đã tận hưởng mọi vật phong phú trong sự sáng tạo của Ta. Nhưng mọi người cũng đã từ chối Ta; Ta không có mặt trong lòng họ, và họ xem Ta như một gánh nặng cho sự tồn tại của họ, thậm chí đến mức, khi đã thực sự trông thấy Ta, họ vẫn chối bỏ Ta, và vắt óc suy nghĩ mọi cách có thể để đánh bại Ta. Mọi người không để cho Ta đối xử với họ một cách nghiêm túc hoặc đặt ra những yêu cầu khắt khe cho họ, họ cũng không cho Ta phán xét hoặc trừng phạt sự bất chính của họ. Chẳng những không thích thú với điều này, họ còn thấy nó phiền toái. Và vì vậy, công việc của Ta là nắm lấy loài người, những kẻ ăn, uống và ham thích ở trong Ta nhưng không biết Ta, và đánh bại họ. Ta sẽ vô hiệu hóa loài người, và sau đó, lấy các thiên sứ của Ta, lấy vinh quang của Ta, Ta sẽ trở lại nơi Ta ngự. Vì những hành động của con người từ lâu đã khiến Ta đau lòng và đập tan công việc của Ta thành từng mảnh. Ta dự định sẽ lấy lại vinh quang mà kẻ ác đã lấy đi trước khi Ta vui vẻ bước đi, để nhân loại tiếp tục sống cuộc đời của họ, tiếp tục “an cư lạc nghiệp”, tiếp tục “cày ruộng của riêng mình”, và Ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của họ nữa. Nhưng bây giờ Ta toàn ý lấy lại vinh quang của Ta từ tay kẻ ác, lấy lại toàn bộ vinh quang mà Ta đã đặt vào con người lúc sáng thế. Ta sẽ không bao giờ ban tặng nó cho loài người trên trái đất lần nữa. Vì mọi người đã không chỉ không giữ gìn được vinh quang của Ta, mà họ còn đổi nó để lấy ảnh tượng của Sa-tan. Mọi người không quý trọng sự đến của Ta, họ cũng không đánh giá cao ngày vinh quang của Ta. Họ không vui mừng khi nhận được sự trừng phạt của Ta, càng không sẵn lòng trả vinh quang của Ta lại cho Ta, và họ cũng không sẵn lòng loại bỏ chất độc của kẻ ác. Nhân loại tiếp tục lừa dối Ta theo cách cũ, mọi người vẫn mang những nụ cười rạng rỡ và những gương mặt hạnh phúc theo cách cũ. Họ không nhận thức được chiều sâu của sự u ám sẽ giáng xuống nhân loại sau khi vinh quang của Ta rời bỏ họ. Đặc biệt, họ không biết rằng khi ngày của Ta đến với toàn thể nhân loại, điều đó sẽ còn khó khăn đối với họ hơn là với người trong thời Nô-ê, vì họ không biết Y-sơ-ra-ên đã trở nên đen tối như thế nào khi vinh quang của Ta lìa khỏi nó, vì lúc bình minh đến con người lại quên mất rằng vượt qua đêm tối mực đã khó như thế nào. Khi mặt trời lại ẩn mình và bóng tối phủ xuống con người, họ sẽ lại than khóc và nghiến răng trong bóng tối. Có phải các ngươi đã quên, khi vinh quang của Ta lìa khỏi Y-sơ-ra-ên, dân Y-sơ-ra-ên đã khó khăn thế nào để chịu đựng những ngày đau khổ đó? Bây giờ là lúc các ngươi nhìn thấy vinh quang của Ta, và cũng là lúc các ngươi chia sẻ ngày vinh quang của Ta. Con người sẽ than khóc giữa bóng tối khi vinh quang của Ta rời bỏ vùng đất ô uế này. Bây giờ là ngày vinh quang khi Ta làm công việc của mình, và đó là ngày mà Ta miễn cho loài người khỏi đau khổ, vì Ta sẽ không chia sẻ những lúc khốn khổ và hoạn nạn với họ. Ta chỉ muốn hoàn toàn chinh phục nhân loại, và hoàn toàn đánh bại kẻ ác trong nhân loại.
Giới thiệu:
Lắng nghe càng nhiều nhạc thánh tin lành, cảm nhận tình yêu của Chúa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét